Cao nguyên bí ẩn- Chương 3: Những người lạ mặt

Chương 3: Nhưng người lạ mặt, trích tiểu thuyết "Cao nguyên bí ẩn" của Lưu Văn Khuê

CHƯƠNG 3: NHỮNG NGƯỜI LẠ MẶT

Cao nguyên trần trụi dưới ánh nắng, càng về trưa càng gay gắt. Bừng bừng cái khét của đá, cái ngàn ngạt của đất. Lại chưa đến mùa mưa, những con suối còn khô hơn cả những ngày trời hanh tháng giá. Rêu trong các kẽ đá khô bong, động vào là vỡ vụn như bánh đa. Đám lá sa mu gác trên miệng giếng ngăn không cho nắng đốt nước đi nhanh chóng bị nắng thiêu cháy héo.

Có hai người, một Kinh một Hơ mông đi giữa cao nguyên vào lúc giữa trưa. Họ đang leo dốc. Dốc đứng, gần như phải cúi rạp mà đi, mặt người chỉ thiếu chút nữa là chạm vào mặt đường, cái mặt đầm đìa mồ hôi và cái mặt đẫm nắng. Người Kinh thở như bò rống. Tới đỉnh dốc, hắn tựa oặt lưng vào vách đá mà thở, nương nhờ cái vách cao vút có một chút bóng rợp. Lắc ống bương đựng nước, không thấy một tiếng lóc xóc nhỏ, hắn làu bàu văng tục. Rừng núi gì mà quái quỷ thế này, đi tới gần nửa ngày không gặp một con suối, cũng chẳng thấy một cánh rừng, chỉ lác đác đây đó những cây sa mu khô khốc, đám cành lá cụt lủn. Thỉnh thoảng có gặp vài ba cái giếng nhưng đố có cách nào lấy lên được một giọt từ đáy những cái giếng sâu hút ấy.

Người Kinh thầm rủa cái cao nguyên bạt ngàn đá núi đang hành hạ hắn đến phát khổ phát sở. Nhưng chẳng còn cách nào, lại phải đi thôi. Hắn nặng nề nhấc lưng khỏi vách đá, để lại một đám mồ hôi thấm ướt, hôi hám. Người Hơ mông dĩ nhiên quá quen với cảnh này, hắn dành cả ống bương nước cho người Kinh, không đụng đến một giọt. Cao nguyên đã luyện hắn thành giống rùa cạn. Cuối cùng họ cũng đến được nơi cần đến. Người Kinh hỏi ngay nước. Hắn uống như vòi rồng gặp con sông lớn, như bị bỏ khát lâu ngày. Uống quá vội, hắn ho sặc sụa, phun nước tung toé, mặt mũi tím ngắt.

Người đưa đường cúi gập người giới thiệu khách cho chủ:

- Đây là ông Thắng, đại diện Quốc dân đảng tỉnh. Còn đây là ông Chứ Páo.

Chứ Páo hỏi, ti hí con mắt nhìn khách.

- Quốc dân đảng là cái gì?

Khách không vội trả lời, đợi dứt cơn khát mới hỏi lại:

- Ông Chứ Páo, chắc ông vẫn nhớ mình là con ai, cháu ai chứ?

- Nhớ hay quên thì sao?

- Ông thuộc dòng dõi một người anh hùng trên cao nguyên này. Ý tôi nói đến cụ Sùng Chứ Đa, người Hơ mông đầu tiên đánh Pháp. Cụ là thủ lĩnh của người Hơ mông. Vậy mà giờ đây cầm đầu người Hmông lại là cha con nhà họ Vương, Chính Đức và Chí Sình.

- Cha con ta không đủ tài đủ đức, trời không cho làm vua, chỉ cản không cho Phăng ki làm hại nòi giống của Sùng Chứ Đa thế cũng giỏi rồi.

- Cha con nhà họ Vương thì là cái gì? Tài đức ở đâu? Trước kia họ chịu khuất phục Phăng ki, nay họ chống không nổi mới mở Cổng Trời cho người Nhật lên cao nguyên.

- Tại ông trời cả chứ nhà Vương cũng không muốn thế đâu.

- Vậy cái chuyện cướp vợ hôm nọ cũng do ông trời xếp đặt à?

Sẻo Tùa bưng chậu nước vào cho chủ ngâm chân. Chứ Páo dậm mạnh chân xuống chậu, nước bắn vọt lên vào cả mặt Sẻo Tùa. Tùa lặng lẽ chùi mặt. Giận cá chém thớt, Chứ Páo đạp thẳng vào mặt chú bé, hắn gầm như hổ:

- Cái dằm ở đầu ngón tay không làm ta đau bằng cái chuyện ấy. Ta là con thổ ti giàu có mà chịu thua một thằng không có đủ mèn mén để ăn, đám cưới không đủ rượu thịt cho khách ăn nửa ngày. Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, trong bụng ta có cục lửa rồi.

Thắng ôn tồn:

- Tôi có cách này hay lắm.

Hắn ghé vào tai Chứ Páo nói nhỏ. Ngồi rửa chân cho chủ, Sẻo Tùa nghe láo pháo câu được câu chăng: "Nó phải chết... cô ấy về đây... không sợ vua nào hết... thằng đó cũng chết... Chứ Páo làm vua...". Mặt Páo dãn dần ra. Hắn vui vẻ:

- Đêm nay ngủ với tôi, bày thêm nhiều cách nữa cho tôi. Bây giờ phải ăn. Người Kinh ăn gì?

- Tôi chỉ không ăn được mèn mén với thắng cố thôi.

Chứ Páo méo ngay cái mặt:

- Thế thì không thật lòng với tôi rồi.

- Ăn được bảo là ăn được, không ăn được bảo là không ăn được, không biết nói dối, không nói dối, không biết nịnh nọt lấy lòng mới là thành thật chứ.

Páo ngẩn ra nghĩ rồi cười ha hả:

- Ừ đúng. Giờ tôi nghe thấy là đúng rồi. Thế hút thuốc phiện được chứ

 - Ồ, cái đó thì tôi háo lắm!

- Tốt!

Hai người ngả xuống chiếu. Thắng đón rọc tẩu hút một hơi dài, nói trong cơn khoái lạc:

- Ở đây nhiều thuốc phiện chứ?

- Nhiều.

Đêm ấy, Thắng giải thích đầu đuôi cho Chứ Páo thế nào là Quốc dân đảng.

Phải dựa vào Trung Hoa Quốc dân đảng mới xong. Mai kia tôi sẽ dẫn tới cho ông người đại diện của nước bạn, đó là tướng Lầm Pắt Di. Thắng bảo.

- Tôi có nghe nói đến người ấy. Nghe bảo hắn chỉ còn một con mắt.

- Người có ba con mắt cũng không bằng ông ta. Như vậy, phía bắc, phía tây người Tàu ép xuống, phía nam chúng ta đánh lên, phía đông lực lượng của Giàng Chúng Sán, Hầu Vạn Quả lúc nào cũng kình địch tranh giành vương bá với cha con Chính Đức. Chẳng mấy chốc họ Vương hết đời... Thể nào Việt Minh cũng tìm cách lên đây, họ lên đây, thổ ti chúa đất bị đem bắn hết.

- Cả cha con Chính Đức cũng cũng bị bắn à?

- Bắn hết! Ông phải gom hết thuốc phiện trong nhà, bắt cả bản này nộp thuốc phiện lại...

- Để làm gì?

- Để tôi sang bên Tàu đổi lấy súng. Chúng ta phải có súng mới được.

Dù nghe câu được câu chăng, Sẻo Tùa cũng đoán ra chuyện gì. Không ngờ chuyện lấy vợ của Chứ Páo, Mí Dẻ lại rắc rối đến thế, dây dưa cả đến thằng Vư. "Thằng đó cũng chết". Tức là thằng Vư chứ ai. Thằng Vư bênh anh nó là phải. Chứ Páo có thương yêu gì ta đâu mà ta phải bênh. Lúc nãy ta chẳng có gì sai mà nó đạp vào mặt ta! Còn thằng Vư nó đánh sứt tai ta thì ta cũng đã đánh nó sưng môi. Thế là hòa. Tội nó làm gì lớn mà phải chết!

Đêm ấy Sẻo Tùa cũng không ngủ được. Lúc nghĩ đến Vư, lúc lại nghĩ đến mình. Bố mẹ Vư mất cả. Vư ở với người bác, gọi bác là bố mẹ. Tùa thì không còn bố. Đều là cảnh mồ côi cả. Người Hơ mông không ít kẻ lâm vào cảnh mồ côi. Những người con trai mồ côi mỗi khi bước khỏi cửa thường hát: "Người ta có bố có mẹ được mặc miếng thêu. Kẻ mồ côi không có bố không có mẹ phải mặc miếng giẻ rách". Bước về nhà thì hát: "Ngọc Hoàng không có lòng tốt, thu người mẹ người cha đi hết, để lại chàng mồ côi sống cuộc đời rên xiết, đi bán công bán sức cho thiên hạ".

Thân mồ côi không thương nhau thì thương ai. Sẻo Tùa muốn đi báo cho Vư cái tin dữ nhưng lại sợ Vư không muốn nghe. Hôm nọ nó còn đem ví cái cành cây tre cây tre cây măng để chọc tức mình.

Cũng trong thời gian đó ở chợ Phó Bảng xuất hiện một người đàn ông to lớn, đeo kính râm sùm sụp. Những người sành sỏi nhìn biết ngay hắn là người Trung Quốc. Người Trung Quốc và người Phó Bảng hàng ngày vẫn qua lại thường xuyên. Nhưng người này khiến người ta để ý chính bởi cái kính râm của hắn. Và nữa, hắn đi với cô vợ trẻ đẹp như tiên, cô ta cầm chiếc ô trên tay, chiếc ô cũng đẹp như ô nhà trời.

Hai vợ chồng đi khắp chợ, ngó ngàng khắp chốn nhưng chẳng mua bán gì, mãi gần trưa mới vào cái quán bên chợ gọi rượu thịt và xôi lạp xường. Người chồng ăn với bộ mặt lạnh lùng, đầu óc như để đâu đâu. Người vợ ăn uống nhỏ nhỏ, dáng kiêu kỳ, dường như cũng ít để tâm vào chuyện ăn uống mà chỉ muốn khoe mẽ.

Chợ thì vẫn vậy. Từng dòng người từ Thắng Mố, Sủng Chéng theo đường Phố Là xuống, đi qua phố thợ nhuộm; từ Sủng Là vượt cái vực nhỏ, qua chiếc đồn xám xịt tường đá; từ biên giới dọc theo phố buôn bán của người Hoa. Những hàng quán xiêu vẹo.

Những hàng thắng cố nghi ngút khói với chảo nước ngậy, bát rượu ngô vàng ánh, chai rượu hoẵng lờ nhờ như nước luộc lòng. Thịt bò treo từng tảng lớn, lợn treo cả con, nửa con, người mua thích miếng nào xẻo miếng ấy, không phải cân, chỉ ước mắt tính tiền. Xôi nhuộm phẩm vàng phẩm đỏ. Ồn ào là những hàng ăn. Lặng ngắt là những hàng thuốc bắc. Đây đó đã có những gã rượu say nằm ngồi ngả ngớn, lèm bèm chửi rủa, không rõ chửi ai, bên cạnh là người vợ nhẫn nhục ngồi che ô chờ chồng tỉnh dậy. Cũng có gã nằm chỏng gọng một mình, vợ hắn vô tình gặp được người yêu cũ, đã rủ người tình đi đâu chẳng rõ.

Hàng thợ nhuộm lúc nào cũng nghi ngút khói hơi toả lên từ những chiếc thùng gỗ cao vượt đầu người. Không gian thoang thoảng mùi hắc xịt thuốc chàm, từ đám thùng gỗ và từ những dây vải lõng thõng trên các sào phơi. Nước từ trên đấy chảy xuống chợ từng dòng, đen như nước cống.

Lác đác vẫn còn người xuống chợ, những người đàn bà còng lưng địu bó củi lớn; những con ngựa thồ trầm mặc; những cô gái sột soạt áo váy mới. Thiếu nữ Dao rực rỡ, thiếu nữ Lô Lố như khoác hoa khoác gấm trên người, thiếu nữ Hơ mông khoe cánh tay tròn óng ánh những vòng vải bóng như sa tanh.

Hàng buôn bán rêu phong, xa xỉ. Tất cả, tất cả đều không qua khỏi con mắt của người đàn ông đeo kính râm bí ẩn và cô vợ trẻ của hắn. Chợt có hai người đàn ông vội vã bước vào quán nói nhỏ với người đàn ông bí ẩn. Lập tức tên này đứng lên bảo vợ:

- Hoa Hoa à, ta đi thôi!

Cả bốn cùng rời quán, để lại bữa ăn ngổn ngang trên bàn. Họ đi được một lúc thì có mấy người nhà của Vương Chí Sình vào quán, quát hỏi chủ quán:

- Thằng đeo kính và con vợ hắn vừa ngồi đây đâu

Chủ quán run như cầy sấy:

- Họ vừa đi xong. Đi phía kia.

- Đuổi theo. Cứ việc bắn chết không cần bắt sống.

Nhưng người đàn ông bí ẩn cùng vợ hắn đã biến mất. Chí Sình hay tin, bảo đảm tuỳ tùng và đến. Thằng chột ấy sang đây là có chuyện rồi đấy! gọi "Thằng chột" chính là Lầm Pắt Dì. Hắn bị đạn phải khoét đi một con mắt. Hổ thọt ác hơn hổ thường, Pắt Dì cũng ác hơn đồng bọn của hắn còn đủ hai mắt. Trừ những lúc phải giấu mình, không bao giờ Pắt Dì đeo kính. Hắn dùng miếng vải đen bịt cái chỗ khủng khiếp ấy khiến bộ mặt trông càng dữ tợn. Biết Lầm Pắt Dì không phải tay vừa, người Nhật tỏ ra lo lắng. Họ bàn với Chí Sình phối hợp cho quân vượt biên giới tấn công vào sào huyệt của Pắt Dì.

Chí Sình nói: Nhờ quân đội Thiên Hoàng, cao nguyên nay không còn bóng Phăngki. Người Hmông yên ổn chưa lâu giờ lại buộc họ lao vào binh đao, tôi e không được. Nếu người Nhật muốn vượt biên giới, chúng tôi xin làm hậu thuẫn. Quân đội Thiên Hoàng mạnh thế, chỉ vài trận là giải quyết xong Pắt Dì.

Nhưng quân Nhật trù trừ trong việc tiễu phạt. Thấy vậy, Chí Sình gọi một tướng tâm phúc lại bàn:

- Người Hơ mông ta chẳng là bao, lại nghèo đói. Ta không thể để hoang phí một giọt máu nào người Hơ mông. Pắt Dì lâu nay là cái gai trước mắt cũng không thể để mãi được, ta muốn dùng người Nhật nhổ giúp cái gai đó nhưng họ lại chưa quyết. Ngươi hãy sang Trung Quốc, dùng lời lẽ khéo léo để Pắt Dì tấn công quân Nhật, buộc quân Nhật phải hành động kiên quyết. Làm sao cho hai con hổ đánh nhau, ta ngồi trên núi rung đùi xem là tốt nhất.

- Tôi sẽ làm được điều đó. Lầm Pắt Dì tự xưng là hảo hán nhưng thực ra là một tay tham lam, hung hăng, máu thổ phỉ đê tiện. Con vợ ba của hắn đẹp người nhưng xấu bụng cũng không hơn gì. Ta cứ đem cái lợi ra làm mồi, lại kích thích máu thổ phỉ của chúng là được. Ngay đêm nay tôi sẽ lên đường. Xin ông cứ yên tâm.

Chí Sình đặt tay lên vai viên tướng:

- Số phận của người Hơ mông hiện đang cậy nhờ vào tài năng của ông.

Lời khen làm viên tướng cảm động không ngăn được hai hàng nước mắt. Ông đi được vài mươi bước, quay lại, vẫn thấy Chí Sình đứng nhìn theo tin tưởng.


(*) Xem thêm

Bình luận
  • Đánh giá của bạn
Đã thêm vào giỏ hàng